Cảm nghĩ về Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 của sinh viên khoa Điện
Thứ ba - 12/11/2019 15:19
Cảm ơn Người !
Lại một lần nữa cây bàng già sừng sững trơ trọi lá, một lần nữa cái giá lạnh của những ngày đông đến như bao trùm lên nét khắc khoải của một góc tường nơi ngôi trường xưa yêu dấu. Tôi về thăm lại nơi ấy… Xa trường rồi tán bàng ấy nhớ không? Sao đã sải cánh bay? Sao khỏi xuyến xao lòng? Những giận hờn, những yêu thương nay đã lắng đọng nhưng có lẽ, dòng cảm xúc trong tôi cứ dâng trào và sự nghẹn ngào là không thể diễn tả hết được. Tôi nhớ, nhớ lắm ngày trước… Vẫn hàng ghế đá trơ mình nhìn lưu luyến ấy, vẫn lớp học bé nhỏ ấy dưới bầu trời xanh cùng sắc đỏ của chiếc khăn quàng hòa quyện, vẫn là hình bóng dịu hiền năm xưa, lời cô thầy nhẹ nhàng đi vào lòng tôi, ấm áp và chan chứa biết dường nào.
Cứ như vậy bao thế hệ, mùa xuân héo tàn rồi lại nở. Nhưng thầy cô với tình thương chan chứa bao la kia thì vẫn ở mặc bao mùa hoa phượng nở rồi phai, bao lớp người dường như đã cập bến… Thầy cô vẫn lặng lẽ bất chấp sóng cả, mưa to gió lớn hay mọi thử thách cuộc đời để tiếp tục công việc thầm lặng mà tràn đầy nhiệt huyết của mình.
Thầy ơi ! Con nhớ lắm… Nhớ những ngày trống trường vang vọng. Nhớ bao nét chữ mãi in hằn. Nhớ bụi phấn rơi nhuốm bạc, những nhọc nhằn và nỗi lo âu sâu trong ánh mắt thầy như vầng trăng sáng tỏ soi đường con bước tiếp vào tương lai … Đôi vai gầy guộc vướng đầy sương của những buổi sớm mai tinh khôi. Đôi bàn chân hòa tiếng chim ríu rít, thầy vững tin từng bước từng bước chân khẽ dìu dắt nâng đỡ chúng con đi trên con đường tri thức rộng mở. Ngăn cặp kia, bài giảng giăng kín lịch kia, chúng con biết: thầy vất vả đến dường nào và trong mắt thầy chúng con luôn là những đứa trẻ bé bỏng, dại dột và luôn bòng bột trong suy nghĩ. Phải không thầy ơi !... Ánh đèn đêm chập chờn đón gió qua Thầy ơi có rét?... Thầy ơi trời bão tố “lũ chim non trên cành cây ngụ trú” vẫn mãi luôn ấm áp và an toàn vì sự che chở thầm lặng của Người. Thêm những nắng hè đổ chói chang nhòa, mồ hôi đẫm trên lưng thầy, thầy vẫn dạy và nét phấn nghiêng vẫn đều đều chạy trên khuôn bảng xinh xắn ; giọng thăng trầm truyền đạt ý sâu xa, thấm đậm tâm tình nghề giáo. Thầy, chúng con muốn thốt lên cho cả thế giới biết “CẢM ƠN THẦY, CẢM ƠN TẤM LÒNG BAO LA BIỂN LỚN!”
Cô ơi! Con nhớ lắm… Nhớ những ngày đầu con đến lớp, cô nhẹ nhàng xoa đầu bảo ban con đừng khóc nữa. Nhớ lắm lúc cô cầm tay con viết những nét đầu tiên, ánh mặt hiền từ và hơi ấm cô như tiếp cho con thêm sức mạnh. Tà áo dài mong manh trong gió, dáng cô bỗng gầy hơn và ánh mắt hình như thêm nhiều nỗi niềm trăn trở. Cô ơi! Có phải do chúng con đã làm cô thêm nhiều phiền muộn, tuổi học trò quá đỗi nghịch ngợm phải không cô! Giọng nói thanh thót đưa chúng con đến những miền đất xa lạ trong những câu chuyện kể về tình thương. Hay đơn giản là nụ cười như nắng ấm soi tận đáy lòng và tâm hồn non nớt của chúng con. Con biết: Tuổi thanh xuân của cô gắn liền với những khao khát trồng người, dạy dỗ con thành người. Trong mắt cô, tụi con mãi là những đứa trẻ cần lắm tình thương từ “người mẹ” dẫn dắt trên con đường tới vinh quang cô nhỉ!... Cô, chúng con muốn thốt lên cho cả thế giới biết “CẢM ƠN CÔ, CẢM ƠN NHỮNG BÀI HỌC ĐẦY TÌNH NGƯỜI ĐÁNG TRÂN TRỌNG”
Các bạn ạ, đời học sinh có lẽ không ai là không có những phút sai lầm đầu đời và nhận những lời khuyên bảo từ thầy cô. Hãy lấy đó làm bài học mà sửa chửa và phấn đấu nhé!. Nhân ngày hiến chương nhà giáo Việt Nam 20-11 sắp đến. chúng ta hãy cố gắng thật nhiều và nhiều hơn nữa để xứng đáng với công dạy dỗ của cô thầy bạn nhé!. Một hay mười hoa điểm mười, kèm theo những đóa hoa tươi thắm và những lời thăm hỏi sẽ là món quà ấm áp nhất dành cho những “Người lái đò” lặng lẽ và thầm lặng lẽ ấy! Thầy ơi, cô ơi, hãy luôn vui vẻ và có thật nhiều sức khỏe để tiếp tục sự nghiệp trồng người cao quý nhé!. Con yêu thầy cô..
Tác giả bài viết: SV. Nguyễn Bá Phố, lớp DK9 - KTĐK&TĐH